Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 20 tháng 9, 2017

TỈNH DẬY.

Tôi không viết báo làm văn.

Nhưng tôi đã sống những ngần ấy năm.
Buồn vui cuộc sống khắc hằn.
Vết sâu xương cốt vết lằn con tim.
Bao năm ngẫm, mải mê tìm.
Có không hạnh phúc, lặng im tiếng mình. 
Sinh ra khi nước hoà bình.
Lớn trong xã hội dân mình đảng ta.
Cháu ngoan cấp tỉnh đã là
Toán cấp miền bắc thi ra thi vào.
Lớn khôn tuần tự đảng trao.
Đã trong lòng đảng ngọt ngào mình ta.
Chống Mỹ tôi có tham gia.
Bẩy hai; Bẩy bẩy về nhà phục viên.
Học đại học năm năm liền.
Làm công liên tục tới phiên nghỉ già.
Có học thêm bằng hai, ba.
Đọc bốn báo đảng(*) cũng là bao chi.
Nay hưu chẳng lấn cấn gì.
Ung dung tự tại hiếm khi bị phiền.
Đã vào đảng gọi đảng viên.
Sống trọn thời đoạn đảng liền mình ta.
Nghĩ rằng cũng hạt cát sa.
Không lớn, chẳng bé như ta cũng người.
Tỉnh dậy! Xin góp đảng ơi.
Xa dân đến ngưỡng, cận nơi vong tồn.
Tranh dành quên cả dại khôn.
Không quay đầu kịp ai chôn phận mình.
Dân đà vui đón bình minh.
Hoàng hôn đâu nhớ đảng mình đã ta.


(*) : Nhân Dân; QĐNN; Lao Động và Tiền Phong hoặc Phụ Nữ.
Tháng 9. 2017.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét