Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2015

NỖI NGẤM ĐỜI ĐAU.

Cuộc đời thì vậy, vẫn đau, vẫn vui.
Vui với Cháu, đã treo một trạng thái tại FB vào lúc 14h30.
Đau cùng Con, treo bài này tại đây lúc đứng trăng với phụ dẫn này :
Cùng cảnh, cùng người. Hiểu người, hiểu mình. Cùng là nỗi ngấm đời đau, đời mình.
Mình cũng đã từng viết và hiểu : "Vui buồn nhiều là thọ đấy thôi". Tại : CHIẾM CHỖ.
Nhưng mình cũng biết, cũng hiểu :
"Điều mà người mẹ già ấy luôn canh cánh là nếu mình "đi" trước thì ai sẽ hàng ngày chăm sóc đứa con trai bệnh tật."
Càng hiểu : "Mình còn sức thì cố lo cho các con thôi, chỉ sợ khi mình chết chúng không còn bấu víu vào đâu…”.
Và hiểu :  "Nhiều hôm giá rét, nhìn con gái co ro ở góc cũi, lòng tôi như bị xát muối",
Rồi hiểu : "Hàng xóm từng rất nhiều lần chứng kiến cảnh bà cụ Ngân sụt sùi khóc bên chiếc lồng sắt nhốt con..."
Cũng hiểu : "Những khi lên cơn thì nó còn vác cả đòn gánh đánh tôi. Có lần tôi bị nó đánh bầm hết một bên mặt, gãy cả tay phải đi bệnh viện bó bột.
Tôi già rồi không chạy nổi nên cứ để nó đánh chán thì thôi!".
Đã hiểu ở các trường hợp trên, một số trường hợp nữa, cũng hiểu :
Vui buồn nhiều là thọ đấy thôi.
Vì Con phải "thọ", buồn vui đã ngoài.
Cùng là nỗi ngấm đời đau, đời mình.
Cũng là kiếp sống, sinh mình? sinh con?

Xin đưa về đây cả bài được đọc vào tối trung thu : 
"Nhiều người khuyên cho em nó liều thuốc độc, tôi không làm được"


Y.Dương | 27/09/2015 00:04
"Nhiều người khuyên cho em nó liều thuốc độc, tôi không làm được"







Những câu nói ứa nước mắt của người cha, người mẹ già như cắt cứa vào tâm tư người đối diện. Những ánh mắt dành cho đứa con bệnh tật của họ chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến...






1. "Nhiều người khuyên tôi cho em nó liều thuốc độc..."
 Cụ Hòe và con. Ảnh: Người đưa tin
Cụ Hòe và con. Ảnh: Người đưa tin

Cụ Lê Thị Hòe (86 tuổi, đường Đặng Châu Tuệ, phường Quang Hanh, Cẩm Phả, Quảng Ninh) đã chăm người con trai bị bại liệt của mình là anh Cao Bá Quát (47 tuổi) trong suốt 46 năm qua.
Trong đó, có 27 năm cụ phải treo người con trai của mình lên dây để chăm sóc. Anh Quát bị viêm não biến chứng và liệt từ lúc mới được vài tháng tuổi.
Năm 20 tuổi, anh bị co giật và thường chà xát người xuống giường làm những tảng thịt trên người cứ thối rữa dần. Cụ Hòe đã nghĩ ra cách dùng nilon và vải bọc quanh người anh Quát rồi treo lên trên giường.
Cứ thế, gần 30 năm qua, người mẹ già ấy vẫn hàng ngày chăm sóc con mình.
Chia sẻ với báo giới trong nước, người mẹ ấy đã có những tâm sự như cắt cứa tâm tư người đối diện: "Nhiều người khuyên tôi cho em nó liều thuốc độc, nhưng tôi không làm được...".
Điều mà người mẹ già ấy luôn canh cánh là nếu mình "đi" trước thì ai sẽ hàng ngày chăm sóc đứa con trai bệnh tật.
2. "Khi mình chết, chúng không biết bấu víu vào đâu"
 Bà Thuân phải nhốt con... Ảnh: An ninh Hải Phòng
Bà Thuân phải nhốt con... Ảnh: An ninh Hải Phòng

Chồng mất, bà Nguyễn Thị Thuân (61 tuổi, khu Đẩu Phượng 4, phường Văn Đẩu, quận Kiến An, Hải Phòng) một mình chăm 3 con trai bị bệnh tâm thần.
Theo tờ An ninh Hải Phòng, 3 cậu con trai của bà Thuân là Vũ Đức Cường (SN 1983), Vũ Minh Dũng (SN 1985) và Vũ Minh Hải (SN 1995) lần lượt phát bệnh khiến người mẹ già đau đớn khi đứng trước nghịch cảnh của cuộc đời.
Năm 2001, bà Thuân phải vay tiền để xây gian nhà nhỏ ngoài vườn nhốt các con, nếu không chúng sẽ đập phá và thậm chí là đánh bà mỗi khi lên cơn.
Có lần, mở cửa thay quần áo và cho con ăn, bà Thuân bị con lên cơn túm tóc, đánh đấm liên tiếp vào người. Hàng xóm phải đến giúp, bà mới thoát khỏi những trận đòn của con trai.
Tờ An ninh Hải Phòng thuật lại lời bà Thuân: "Mình còn sức thì cố lo cho các con thôi, chỉ sợ khi mình chết chúng không còn bấu víu vào đâu…”.
3.  "Nhìn con gái co ro ở góc cũi, lòng tôi như bị xát muối"
 Ảnh: báo Bắc Giang
Ảnh: báo Bắc Giang

Bà Hoàng Thị Sự, gần 70 tuổi, thôn Hàm Rồng, xã Ngọc Thiện, huyện Tân Yên (Bắc Giang) phải nhốt cô con gái Hoàng Thị Huệ (SN 1981) trong cũi sắt do chị Huệ mắc bệnh tâm thần, hay đi lang thang, thậm chí có lần lội xuống sông...
Dù đã ở tuổi gần đất xa trời nhưng người mẹ già ấy phải làm việc để nuôi cô con gái bệnh tật.
 "Nhiều hôm giá rét, nhìn con gái co ro ở góc cũi, lòng tôi như bị xát muối", bà Sự chia sẻ trên báo Bắc Giang.
4. Mẹ già khóc ròng bên khung sắt nhốt con
 Ảnh: Đời sống pháp luật
Ảnh: Đời sống pháp luật

Tờ Đời sống & Pháp luật cho hay, trong căn nhà tồi tàn ở thôn Đồng Trụ Đông, xã Kỳ Đồng, Kỳ Anh (Hà Tĩnh), cụ Hoàng Thị Ngân (SN 1933) phải chăm đứa con trai tâm thần đang được nhốt trong khung sắt, tên Nguyễn Văn Thiện.
Chồng mất, con cái đứa lập gia đình, đứa bỏ đi biệt tích, người mẹ già hơn 80 tuổi vò võ trong căn nhà sập xệ, không có thứ gì đáng giá. Đến cái lồng sắt nhốt con cũng là do ủy ban xã đóng cho gia đình bà.
Đứa con trai tâm thần hễ lên cơn là đòi phá phách, gầm rú. Hàng xóm từng rất nhiều lần chứng kiến cảnh bà cụ Ngân sụt sùi khóc bên chiếc lồng sắt nhốt con...
"Tôi già rồi không chạy nổi nên cứ để nó đánh..."
Ông Trần Văn Đông (SN 1951) ở thôn Hậu Xá (Phương Tú, Ứng Hòa, HN) và vợ là bà Trần Thị Trữ đang hàng ngày phải chăm cậu con trai tên Trần Văn Lạc (SN 1989) mắc bệnh tâm thần với hoàn cảnh cực kỳ éo le.
Như Báo điện tử Trí Thức Trẻ đã thông tin, bà Trữ - vợ ông mắc bệnh vôi hóa đốt sống cổ, chân tay lúc nào cũng run. Do vậy nên bà không làm được việc gì trong nhà.
Ông Đông dù sức khỏe yếu vì bệnh tiểu đường, nhưng vẫn phải cáng đáng cả gia đình và làm đủ mọi công việc.
Éo le hơn cả là mỗi khi lên cơn, cậu con trai Trần Văn Lạc lại la hét, đánh đuổi cha mẹ già, đập phá mọi thứ trong nhà. Đôi vợ chồng già với bệnh tật bủa vây ấy không đủ sức để can con.
Ông Đông nghẹn ngào: "Những khi lên cơn thì nó còn vác cả đòn gánh đánh tôi. Có lần tôi bị nó đánh bầm hết một bên mặt, gãy cả tay phải đi bệnh viện bó bột.
Tôi già rồi không chạy nổi nên cứ để nó đánh chán thì thôi!".
Gia đình ông sống trong căn nhà dột nát, tài sản chẳng có thứ gì đáng giá. Hiện tại, ông Đông chẳng còn nghĩ tới việc đi viện vì không có tiền./.










Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015

LINH TINH - ĐÁNG NGẪM.

Đúng là linh tinh khi nhặt những câu này từ bài viết trên FB của Hiệu Minh : https://www.facebook.com/luck.minh/posts/1047477598596349
Xin trích từ bài câu này : "Khi quan hệ Mỹ – Cuba nồng ấm và với Vatican được cải thiện thì đảo quốc này như được Chúa cứu thế giáng sinh một lần nữa. Ông Raul Castro nói với Giáo hoàng khi tiếp tại Havana “Có khi tôi cũng đi lễ nhà thờ”. Phải chăng ông sẽ từ bỏ cộng sản giáo điều để đi theo giáo dân."
Với lời bình : Tin về Giáo Hoàng thăm Cu ba và Mỹ thì nhiều lắm, tin này thì một, rất độc đắc.
Xin trích một vài commets thế này :

    • Hiệu Minh Nhờ các bạn hôm trước bình về cái thảm đón TBT Trọng và thảm hôm nay có khác nhau nếu rỗi việc Biểu tượng cảm xúc pacman

      Ảnh của Hiệu Minh.
    • Xuan Trieu Thú vị!
    • Nguyen Ngoc Son Lời tiên tri của Fidel từ năm 1973 - giờ đã ứng nghiệm?!
      Một câu chuyện ở Cu ba năm 1973, khi Fidel Castro bày tỏ chính sách chống Mỹ đến cùng của mình, và ông ta đã từng tuyên bố rằng: "Mỹ sẽ đến nói chuyện với chúng ta khi họ có 1 tổng thống da đen 
      và thế giới có một Đức giáo Hoàng người châu Mỹ Latinh". Nghĩa là ông Fidel Castro đưa ra một thông điệp để khẳng định rằng, chuyện "Cu ba nói chuyện với Mỹ" chỉ là viễn cảnh, mà theo ông ta là điều không thể xảy ra và bao giờ có ở một quốc gia Cu ba cộng sản. Cũng bởi vì vào thời điểm ấy không có ai dám nghĩ rằng một nước Mỹ, một nước vốn có truyền thống phân biệt chủng tộc, kỳ thị người da đen lại có một tổng thống là người da màu. Cũng như, chuyện có một Đức giáo Hoàng người châu Mỹ Latinh hay chuyện một vị Đức giáo hoàng tới thăm Cu ba thì là điều hoàn toàn viển vông và không thể có.

      Đến thời điểm này, 2015, phát biểu nói trên của ông Fidel Castro đã trở thành sự thật và Fidel bỗng trở thành nhà "tiên tri". Khi nước Mỹ đã có một tổng thống người da màu, là ông Barack Obama với 2 nhiệm kỳ liên tiếp là tổng thống. Và ngày 20/9/2015 vừa qua, Đức Giáo Hoàng Francis đã đến Havana bắt đầu chuyến đi thăm lịch sử tới Havana khi hai nước Mỹ và Cu ba vừa chấm dứt tình trạng thù địch kéo dài nhiều thập kỷ. - Theo K.M


      Ảnh của Nguyen Ngoc Son.
      ThíchTrả lời92 giờ

Với lời bình : Đọc bài thấy một chân trời mới. Đọc lời bình thấy cả bầu trời mới.
Linh tinh và đáng ngẫm.