Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2018

CHÁU NGHĨ.

Ông rằng.
Ngay từ đầu ông đã có quyết tâm rất cao lo cho mọi người có cơm ăn, áo mặc, được học hành; lo cho mọi người bình đẳng đến mức như cào bằng trong chế độ thu nhập lương, đãi ngộ; kể cả cộng điểm thi cho người mà ông cần đãi ngộ. Thực tế xã hội sau vài chục năm lại rất khác ý chí của ông, thu nhập của cá nhân ngày càng giang rộng ngoài tưởng tượng; thu nhập kiến thức đồng đều ngày càng xa vời. Ông đã cho, đã thêm rất nhiều, đã phân phối lại tất cả mà khoảng cách lại như vậy dẫu lúc đầu thiết kế đều đồng. Cộng điểm để đều vào học, ra trường đều cùng một hệ số lương, vài năm đều cùng lên một bậc. Ông đã tìm, tìm mãi chưa ra, vì đâu lòng tốt bao la như biển trời của ông lại bất ưng đến vậy. Ông lao tâm khổ tứ cho điều đó cháu à.
Cháu rằng.
Khi ông đang tỏ rõ lòng tốt như trời biển của mình thì hàng ngày ông vẫn phải ăn, uống để sống, cái ông đang ăn, uống là cái của người khác; ông ăn của người khác rồi ông tự thưởng ngoạn về lòng tốt vô biên ấy của ông. Ông sống bằng tâm trí ấy, tâm chí rằng đã lao tâm khổ tứ đến vậy. Nhưng ông không làm ra được tí ti của cải vật chất nào để nuôi mình, chưa bao giờ ông làm ra vật chất phải không ông? đã bao giờ làm đâu ông nhỉ! Ông nuôi ý chí bằng cách gặm nhấm đất nước, gặm nhấm để nuôi béo bản thân mình, tất nhiên; gặm nhấm để ban phát cho lũ xúm xít quanh ông luôn miệng rằng ông thiên tài, thiên tài; gặm nhấm nuôi lũ canh cửa, quét dọn, sai vặt, lũ làm cái việc mà ông cho rằng lớn lao nhất, nhân văn nhất là thu nhận và ban phát của cải; thậm chí ban phát cái không thể ban phát như cộng điểm, cộng chế độ ưu tiên; ông đã cộng vào chất lượng, hàm lượng cho vật chất. Ông sử dụng và ông phân phối cái vật chất ấy rồi ông áy náy. Để làm được việc thiên tài, ông đã cướp của người khác và của chúa trời! Ban phát cái ông không có đã đành, lại ban phát cái của chúa trời nữa chứ. Việc đầu tiên là cướp chính quyền, ông đã rất tự hào về nó, tiếp theo là cướp của cải, tài sản để phân phối lại như ông hằng khoe. Cướp thêm cả tri thức ảo để cộng cho ai đó, cướp thêm quyền lực thực để giao vào tay ải tay ai. Cướp được rồi giang tay phân phối lại, bây giờ ông muốn kiểm điểm cái cách thức đã phân phối. Ông đừng cướp nữa thì không phải/cần phân phối, thì không có/cần gì phải kiểm điểm.
Ông loay hoay đi tìm, tìm mải miết ở những người xung quanh ông! Sao phân phối theo quy trình vậy mà nó giầu đến mức thế? Nó lại lừa mình là buôn chổi đót!, sao cộng điểm vậy mà nó không khá được! Ông tìm trong cái bóng của mình! Ông thực hành phân phối qua lũ đầu sai thì lũ đầu sai đã giữ lại của phân phối làm riêng nên giầu, ông cộng vào kiến thức thì người ta mang kiến thức ảo được cộng vào đó để thực hành phân phối nên đã như vậy chứ sao!. Ông kêu giời rằng nó lừa ông 7.000 tỉ đồng chỉ trong một lần mua bán (ông đã nói thấp cho nó đấy), ông hỡi đất rằng nó đi ngoài nước 160 ngày trong năm. Của ông đấy, do ông đấy, lấy tiền dễ vậy không cần lao tâm khổ tứ gì thì phải 160 ngày đi chơi chứ! Ông cho nó quyền ký khai thác mỏ, đất đai cho cá nhân thì cá nhân phải đưa tiền lại cho nó chứ, ăn cả sao được, cái này thì đúng luật đời và luật trời đó nha, nhân quả mà ông. Tại ông cả! Chỉ ông thôi! Đấy ông xem.
Ông thiên tài ở chỗ đó : Ban phát vật chất không phải của mình! Ban phát cả chất lượng và tri thức sống.
Ông à!. Ông nhận ra thì tốt, không nhận ra cũng chẳng sao!. Đằng nào cũng đã rồi, ông đã không làm được gì nữa rồi, dù ông nhận ra và hối hận đi chăng nữa. Đằng nào mọi người đã hiểu ra điều đó rồi!. Mọi người hiểu ra, thế là đủ. Ông nhớ ông Tố Hữu chứ, ông Tố Hữu mong được làm người hát rong của nhân dân khi quyền tàn, ngôn kiệt đó ông! Khôn và ngốc, khôn là muốn làm người tử tế khi già, ngốc vì còn gì mà làm, ai cho làm nữa, còn đâu cái già để hưởng tử tế!.
Ông : Nhưng mà!.
Cháu : Cháu nói có gì chưa chính xác sao! Thực ra thân ngà, thể ngọc của ông còn, không mất đi đâu, nhưng thực sự là ông không còn tuổi già để tử tế. Tử tế sao được khi những người cùng lãnh đạo với ông là Đinh La Thăng; Lê Thanh Hải! Các cấp dưới của ông là Vũ Huy Hoàng; Nguyễn Bắc Son; Trương Minh Tuấn; Phương Minh Hòa; Phan Văn Vĩnh ... Cháu kể vài vì sao sáng trong dàn sao của ông thôi, những sao sáng ô trọc và hủ hóa đạo đức ông giao giảng! Cháu không kể hết các sao u mê, ù lì chỉ biết ăn cho ú, chỉ biết phát âm những câu, từ ông dạy họ từ những năm 60 của thế kỷ trước. Nhúm người còn lại có học, có chút tri thức thì phải đi theo ông hàng hai, ăn ít hơn lũ sao để tích đức, làm tí chút trong khả năng để đặng duy trì cuộc sống bản thân và lo chút chút cho tương lai. Kể đủ, không thiếu chi lớp đương/đang phải không ông, lớp đương/đang cùng ông đó. Rồi lớp mầm của ông nữa! Các cháu đang được cha ông và cùng cha ông xin vào học trong các trường tư pháp, công an, quân đội của ông! Các mầm xanh, đỏ run rẩy sáng trong ấy đang được/hoặc tự độn chân, cộng kiến thức ảo vào điểm thi để thành các thủ khoa, trạng nguyên rực rỡ con nòi cháu giống, đang được đào tạo qua các trường rường cột nước nhà thành những hạt giống đỏ của tương lai ông. Ông thấy chưa, vài thế hệ rồi, đâu có/còn đâu để ông nhưng mà!.
Cháu đi làm để nuôi mình đây. Chân lý giản đơn! Đi làm nuôi mình, không ăn cơm người mà đòi lãnh đạo người ta. Chân lý giản đơn! Nếu mình bỏ tiền của mình ra để thuê người thì là mình đang muốn/cần người làm ra nhiều hơn tiền mình đã thuê. Chân lý giản đơn! Không có tiền (dù tiền ấy cướp được) thì không có ăn, lấy đâu ra mà thuê người khác, càng chẳng làm gì có chuyện lãnh đạo người ta. Chân lý giản đơn các cụ dạy lại :
Có làm thì mới có ăn.
Không làm, chết đói nhăn răng đáng đời.
Giản đơn thế! Ông nhỉ!.
Cháu nghĩ :
Cùng rằng con cuốc kêu thương.
Người trong bể khổ cùng thường kêu đau.
Cháu nghĩ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét