Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

ĐỌC LẠI.

Sáng qua đọc nhiều tin về Trương Duy Nhất được thả tự do khi mãn hạn tù. Hơi ngỡ ngàng, nhanh thật (với mình). Sáng nay đọc kỹ hơn vài bài, nhất là với đoạn trích giãi bày tâm sự của Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo, trên phây của Ô như này : "Nhưng người ta không để vợ con Nhất đón ở cổng trại giam, mà chở Nhất bằng ô tô ra đường Hồ Chí Minh cách trại 4 km mới thả. Vợ con không kịp nói lời cám ơn trại, phải chạy theo mới đón được anh. Tại sao phải làm thế nhỉ? Mình không thể nào hiểu được."
Cũng phiêu như thơ ấy nhỉ? Và mình đọc lại  xu-xong-roi.  cũng phiêu.
Một vài trích khác từ link : blogger-truong-duy-nhat-uoc-tha-len-lut. . "Đầu tiên không phải gia đình, gia đình và bạn bè tôi đi đón, và cái điều này chẳng có cảm xúc gì cả. Tời thời hạn trạ tự do thì họ phải buộc trả tự do cho tôi thôi và tôi đang muốn có một cái cảm xúc, cảm xúc mạnh nhất mà tôi mong nhất là khi Trương Duy Nhất vừa bước chân ra khỏi tù thì những thằng ích kỷ ăn tàn phá hoại đất nước những thằng đang bắt dân vô tội thì nó phải vào tù thay tôi và đó là điều tôi đang mừng thế thôi!"
"Tôi ngại gì? Tôi có tội đâu mà tôi ngại? Còn giả sử nó bỏ tù tôi tiếp chung thân hay tử hình đi nữa thì tôi có một câu tôi từng nói mà chắc bạn đã thuộc rồi. “Có thể cưỡng bức được hành vi chứ không cưỡng bức nỗi tư tưởng” (thôi tôi có vé rồi tôi phải vào lên máy bay) tôi chỉ gửi lời cảm ơn tất cả các bạn đọc của tôi đã quan tâm trong suốt thời gian hai năm tôi ở tù. Và Trương Duy Nhất đã vận động người chung lên tiếng một lần khi tất cả các người khác lên tiếng."
Thật là.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét