Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2016

SANG TRỌNG.

Không phải Sang, Trọng ấy đâu, là mình nói Châu viết thật sang trọng và xa cách :
"Mấy tuần gần đây, dù muốn hay không, mà thực ra là không muốn, tôi cảm thấy rất quan tâm đến diễn biến chính trị ở Việt nam. Tôi nhận thấy rất nhiều người cũng quan tâm như tôi, có lẽ quan tâm đến Đại hội lần này hơn hẳn so với những Đại hội lần trước, dù rằng về cơ bản, chúng ta không “liên quan” gì đến Đại hội của “họ”.
Cảm giác quan tâm đó đến từ đâu, nếu không phải là khát vọng có ở trong mỗi chúng ta, khát vọng thoát ra khỏi thân phận của một nơi cùng trời cuối đất, gắn vào thế giới bằng một sợi dây lơ lửng buộc vào Trung hoa, thoát ra khỏi cái khung chật chội của Khổng giáo."
"Ngay cả khi không có lá phiếu, người dân cũng cần nói rõ về xã hội mà mình muốn. Nói được cái mình muốn không hề dễ, nó khó hơn nhiều so với nói cái mình không muốn. Nếu không nói được cái mình muốn, nó sẽ không bao giờ xảy ra."
Câu chữ được gọt rũa, ý tứ được nghiền ngẫm, chọn lọc. Văn phong như phủ nhẹ màu bàng bạc nhưng trong suốt để nghĩa câu hiển hiện. Dù tự hào hay không, mà thực ra là không thật, tôi đang là một trong khoảng bốn triệu "họ" mà Châu đang nói tới - học viết theo Châu đấy - xa cách với tôi là vậy, "họ".





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét